loading...
Bấm vào đây để xem thống kê điểm chuẩn lớp 10 các tỉnh thành
Mua bán Bitcoin - ETH - Các loại coin bấm vào đây
Bác sĩ khuyên nên đưa mẹ về nhà chăm sóc bởi khối u đã di căn vào não, vào xương, thời gian sống của mẹ không còn nhiều nữa. Nước mắt giàn giụa, tôi nghẹn ngào không muốn tin mọi hi vọng cứu sống mẹ đã tắt lịm. Chồng tôi vỗ về an ủi: “Thương mẹ thì phải vững vàng lên. Em mà rối ren, suy sụp lúc này sẽ ảnh hưởng không tốt đến tâm lý của mẹ”.
Sau một hồi được chồng “làm công tác tư tưởng”, tôi gạt nước mắt, lặng lẽ về phòng thu xếp đồ đạc. Chồng tôi vừa pha cho mẹ cốc sữa, vừa tỉ tê bảo: “Mẹ à! Bác sĩ thông báo sẽ thay đổi phác đồ điều trị nên tạm thời để mẹ xuất viện về quê nghỉ ngơi, ăn uống bồi bổ sức khỏe một thời gian rồi lại lên nhập viện”. Có lẽ linh cảm được chuyện chẳng lành, mẹ điềm đạm bảo vợ chồng tôi: “Cho mẹ ở lại viện hết đêm nay nhé. 4 năm, định kỳ đến khám và điều trị, nơi này thân thuộc như ngôi nhà thứ hai của mẹ vậy”…
Tôi thấy mẹ nhanh nhẹn, tỉnh táo lạ thường. Theo ý mẹ, tôi đi mua hoa quả, bánh kẹo về. Mẹ tự tay xách xuống phòng cảm ơn các bác sĩ, y tá, điều dưỡng bấy lâu luôn tận tình cứu chữa, chăm sóc mẹ cũng như những bệnh nhân khác. Ai cũng mỉm cười đáp lại sự thân thiện, lạc quan của mẹ – một “bệnh nhân để lại nhiều ấn tượng khó quên” như lời khẳng định của bác sĩ trực tiếp điều trị cho mẹ.
Rồi mẹ đi thăm hỏi những người “bạn” quen biết qua các đợt điều trị. Ngồi cạnh một phụ nữ trạc 40 tuổi, vẻ mặt khắc khổ, ôm đứa con nhỏ đang truyền hóa chất, mẹ móc túi lấy ra 500 nghìn rồi bảo: “Bà chẳng có nhiều, cún cầm tạm mấy đồng mua sữa uống cho nhanh khỏe nhé. Sáng mai bà về rồi, hai mẹ con ở lại cố gắng lên nhé”. Người phụ nữ cảm kích thốt lên: “Con chẳng dám nhận nữa đâu. Lần nào gặp bà cũng cho cháu tiền. Bà cũng là bệnh nhân, cũng phải chữa trị tốn kém mà”. Mẹ tôi ân cần vỗ vai chị: “Ở đời biết thế nào là đủ. Thôi thì lá rách ít đùm lá rách nhiều, con ạ. Mẹ cún đừng nghĩ ngợi, suy sụp kẻo ốm thì khổ. Con phải luôn nhớ rằng mình là chỗ dựa duy nhất của thằng bé”. Cười nói vậy nhưng khi ra ngoài tôi thấy mắt mẹ đỏ hoe. Mẹ kể rằng hoàn cảnh chị ấy rất éo le, trắc trở. Chồng mất vì tai nạn giao thông thảm khốc chưa được bao lâu thì phát hiện ra con bị u não. Để có tiền chạy chữa cho con, chị ấy phải bán nhà, phải vay mượn khắp nơi. Có đợt lên viện, không có tiền thuê phòng, đành nằm vạ vật ở gầm cầu thang, trông tội nghiệp lắm…
Mang theo mấy vỉ sữa tươi, mẹ đến thăm một bệnh nhân nữ còn khá trẻ. Cô ấy vừa thiếp đi vì mệt, tay vẫn đang được truyền máu. Nhìn thấy mẹ, chồng cô ấy lễ phép kéo ghế mời mẹ ngồi rồi cảm kích thốt lên: “Con rất cảm ơn bà. Nhờ có sự khuyên nhủ của bà mà vợ con nghe ra, đồng ý ở lại viện điều trị chứ mấy ngày hôm trước cô ấy hoảng loạn, tuyệt vọng nằng nặc đòi về quê, thậm chí còn dọa lao đầu vào ô tô cho người thân đỡ khổ lụy khiến con rối ren, chẳng biết xoay xở thế nào”. Mẹ tôi đáp lời: “Hầu hết bệnh nhân ung thư đều bị khủng hoảng tinh thần con ạ. Người thân, đặc biệt là bạn đời chính là liều thuốc hữu hiệu nhất, xoa dịu những đớn đau thể xác và nỗi hoang mang của người bệnh. Hãy động viên vợ bình tĩnh, vững tin, đừng vội vã đầu hàng số phận bởi y học ngày càng tân tiến, hiện đại mà”.
Mẹ còn đi thăm hàng chục “người bạn” đủ các lứa tuổi. Sự gần gũi, chân thành của mẹ khiến không khí trong phòng bệnh trở nên ấm cúng hơn. Đến khuya, trở về phòng, vẻ mặt rất đỗi thảnh thơi, mẹ mỉm cười bảo: “Vậy là mẹ yên tâm về quê rồi”. Thấy tôi thẫn thờ nhìn về xa xăm, mẹ nắm tay tôi: “Con à! Dẫu không mong muốn song đã là con người thì ai cũng có lúc phải đối diện với khó khăn, đau khổ, với sự chia ly. Chính vì vậy mẹ rất tâm đắc câu nói: “Hãy sống thật ý nghĩa như thể ngày hôm nay là ngày cuối cùng trong đời”…
Vâng, mẹ ơi, con sẽ luôn không để phí hoài thời gian.
Phụ Nữ – (Hoàng Oanh)
Mua Bán Bitcoin - ETH- Các loại coin khác
Mua hàng gì cũng giảm giá, khuyến mại => Bấm vào đây
0 comments Blogger 0 Facebook
Post a Comment